Bài đăng

Bất chợt

Hình ảnh
Hay đâu buốt lạnh khắp muôn phương Bất chợt mình ta giữa phố phường  Ngoài kia cứ ngỡ ngàng gió chướng  Mấy lạnh gầy vai… xót xa đương.

Lá thư mùa Thu!

Hình ảnh
Ráng chiều!!! Ráng chiều mùa này không còn là những vệt tím, dãy cam đan xen vào nhau nữa! Cũng hiếm khi là mấy tảng mây ngơ ngác, lững thững, vô vi ngày nào…  Tiếng còi tàu vọng vang giữa chập chờn, yên ắng đã không còn khiến con người ta hãi hùng, phẫn nộ như trước nữa! Lũ kiến vẫn đang cuống cuồng lạc lối nhau bởi mấy tấm màn sương rét mướt đương đoạ đày, ghì chặt lên mấy bước chân nhỏ bé thất thần, tội nghiệp… Mà em ơi, Thu về… mấy dấu cô liêu?! Con phố nơi anh sống đẹp vô ngần, láng nháng những căn nhà thưa thớt trầm mình dưới dãy đồi xanh um mà bịt bùng trong tầm mắt. Xa xa là mấy nhánh sông chợt rạng ngời và óng ánh đến say lòng.  Sông xứ này sao lắm kiêu sa và trập trùng quá đỗi? Tưởng chừng như sự ơ thờ của lồng lộng chỉ có ở lòng người đang khắc khoải bởi chia phôi chất chồng lên năm tháng… thì mấy khúc sông dài ngoằn mà móp méo nơi đây cũng có khác gì mấy! Thỉnh thoảng có mấy con ong rừng lò mò với đôi cánh ướt nhẹp bởi sương-tuyết làm xao động những lặng lẽ vốn dĩ đã ngăn n

Thu sầu!

Hình ảnh
Em,  Ngót nghét ba năm xứ này rồi, thời gian vèo cái tưởng như suôn sẻ mọi điều thì lại có quá nhiều thứ đáng lo nghĩ. Nếu biết mọi sự đầy khó khăn thế này có lẽ anh không đủ can đảm để đến đây.  Nhớ em, mà cũng chưa từng một lần được ẵm thằng con, vậy thì mọi thứ dẫu đủ đầy, thừa mứa nơi đây cũng có ý nghĩa gì? Cuộc sống nơi này như vật vờ cho qua hết tháng ngày mong mỏi, lê thê, vô vị quá.  Anh chỉ biết cặm cụi làm, đọc và viết làm xàm nhiều thứ để đừng có khoảng trống nào cho suy nghĩ, muộn phiền hiện hữu. Càng cố bao nhiêu càng khiến những toan tính, lo âu vây ráp mình bấy nhiêu. Mệt mỏi thật!  Hai vợ chồng mình cũng ít nói chuyện hẳn, dường như mọi lúc gọi về thì thời gian tương tác đều dành hết cho thằng con, có chăng chỉ là vài ba cái nhìn chóng vánh, tư lự mà thôi. Vui đó thôi, để khi tắt điện thoại rồi nhiều suy nghĩ bâng quơ dồn dập kéo về.  Anh cũng không còn tâm trí thơ thẫn trau chuốt câu chữ như mọi khi, sự hốc hác cằn cỗi đang hiện diện vây bủa quanh đây. Bao khát khao,

Giáo dục ve chai

Hình ảnh
Đi lượm ve chai Ngày mai tươi sáng Đi cho dãng háng Các-mác, Lê-nin Bán được mớ tiền Mua chai bò húc Được bộ "xúi dục" Khen tặng tung hô: "Con cháu cụ Hồ Ăn mày quá giỏi" Người nghèo mòn mỏi Tích góp ve chai Kiếm bữa qua ngày Cũng không yên ổn Giáo dục hổ lốn Chuyên nhặt ve chai Đứa chục ký ngoài... Đem về đổ đống Hiệu trưởng ngồi tổng: Đâu tám tấn hai Chia chác trong ngoài Há mồm ăn rác - Nhờ ơn của Bác - Nhờ đảng thông minh - Giáo dục nhiệt tình Cả trường lượm rác  #giaicapvosan

Lá VIÊU KAN

Hình ảnh
(hay còn gọi là lá Van Kêu) (Hát theo bài Lá Diêu Bông của nhạc sĩ Trần Tiến) Lời ru buồn! Nghe quanh ta êm ru Như ở trong tù Phố phường như am tu… Ngày qua ngày! Đi loanh quanh trong sân Trong sân hổng có ra tiền Đã đói mà giờ thêm ăn kiêng… Đ/K: Nhốt hoài, nhốt cả tháng trời trong ngoài, riết rồi hết tiền xài, giờ nghèo thua ăn mày. Ôi cha! Bà Cô Vít lân la, làm cho dân tôi kêu ca, tướng giờ ròm như thây ma. Ôi cha! Bà Cô Vít kiêu sa, cô nói ai có được Lá Viêu Kan cô cũng chẳng… thèm màng. Ôi thôi! Thời yên ấm xa xôi Đời ta hôm nay lôi thôi Ăn mì gói đen thâm môi!!! Ôi thôi! Thời gian cứ êm trôi Đâu trước sân rơi rụng Lá Viêu Kan Cho nhân gian khổ ngút ngàn

Thà là được chích

Hình ảnh
Hát theo bài “Thà như giọt mưa” của nhạc sỹ Phạm Duy LOOP: Thà là được chích Dẫu ta chẳng thích Thà là bị đau Để vui ngày sau Dù cho Trung Quốc Thuốc không được tốt Có còn hơn không Có còn hơn không Có còn hơn không Có còn hơn không Người từ hai năm Về quê mần ruộng Người từ hai năm Làm ăn ỉu xìu Không có tiền tiêu Mua bán đìu hiu Vợ nó than khàn giọng Nợ nó vây vòng vòng   [LOOP] Dịch từ nơi đâu Về như dao nhọn Người người chia xa Niềm vui chưa trọn Dao vết ngọt đâm Chua xót trầm ngâm Dòng máu xa ngập tràn Dòng máu đang chảy đậm [LOOP] Mệt nhoài hai năm Chờ như vô vọng Giờ người cho ta Niềm vui hoa mộng Có thuốc rồi đây Của mấy thằng Tây Mình cứ mua về xài Mình cứ xin về xài   [LOOP] Đ/K: Người từ trên cao Về mang y dược Người người đua chen Tìm mua cho được Ta hổng có quyền Ta hụt nhiều phen Ta hổng có tiền Ta đợi chờ thêm Đau lòng ta muốn khóc Đau lòng ta muốn khóc END: Thà mình được chích Dẫu xui nhiều-ít Thà mình được tiêm Để thô

Nỗi mừng thất nghiệp

Hình ảnh
Chỉ có trãi qua đại dịch mới thấy được nền kinh tế siêu cường họ to lớn và hùng mạnh đến cỡ nào, khi mà Mỹ là nước duy nhất trên thế giới gửi tiền cho toàn bộ người dân của họ. Ấy vậy mà nhiều người đã lợi dụng phúc lợi tuyệt vời đó để gian lận, chây lười và trục lợi. Bài hát dưới đây phần nào thể hiện thực tại đó… (Hát theo bài “Nỗi buồn hoa Phượng” của NS Thanh Sơn)  Nhớ xưa cuối tuần là ta thấy rầu Bốn trăm ($400) tiền lương chẳng đâu vào đâu Từ hồi cô vít (COVID) dân chúng lo âu Bỗng giờ thì ai cũng giàu Cuộc đời này sướng làm sao  Ngỡ đâu thất nghiệp tiền không có xài Bỗng dưng giờ đây có thêm ngàn hai ($1200) Rồi tiền trợ cấp nhanh chóng trao tay Có liền ngàn tư ($1400) đúng ngày Rồi thêm sáu trăm ($600) dư xài  Đ/K: Cứ nằm nhà mà khai Tui ăn no quánh bài Vẫn có tiền từ be ne phít (benefit) Tuần đâu được ngàn (>$1000) thêm Tiền cho nhiều không kể đếm Hễ có tiền đời ta ấm êm  Có thêm mớ tiền ($$$) vì con mấy thằng Có dư là ta gửi vô nhà băng (bank) Cuộc đời na

Nỗi buồn Việt Kiều

Hình ảnh
Viết cho nỗi lòng của những người Việt xa xứ (Hát theo bài “Nỗi buồn hoa Phượng” của NS Thanh Sơn)  Mỗi năm có tiền là mong trở về Nhớ thương bà con, nhớ thương làng quê Từ ngày qua Mỹ: khuân, vác, bưng, bê Sáng làm tận khuya mới về Cuộc đời còn kiếp làm thuê.  Mỗi khi sắp về là lo đủ điều Cóp ky ngày đêm chẳng dư được nhiêu Nào tiền mua vé, ăn uống, chi tiêu Số tiền còn đây chẳng nhiều Về quê kể ra hơi liều…  Đ/K: Có nhiều người hỏi han Đi qua bên xứ người Chắc kiếm tiền nhiều như hốt rác! Đời ai được giàu sang? Đời tui làm như thú lính Nói vẫn nghèo nào ai có tin?  “Sống bên xứ giàu mà than hổng tiền Xế sang, nhà to sướng như là tiên” Việt kiều mang tiếng sung sướng muôn miên Cứ về là phải có tiền Người đâu biết ta ưu phiền.

Chuyến xe đi liều

Hình ảnh
(Hát theo bài “Chuyến xe Lam chiều” của NS Vinh Sử)  Lên tới phi quây (freeway) trân mình đạp ga Ông nào ra đây không chạy như ma Chạy nhanh sợ thấy ông cha Ngồi xe mà vái ông bà Xin phổ độ con đừng đi xa Ra tới phi quây (freeway) xe nhiều loại sang Xe mình xì ke nào dám đâm bang Vừa lên là thấy hoang mang Nhập len (lane) mà thấy kinh hoàng Ai cũng chạy như là dại hoang ĐK:  Trời ơi!!! Tim tui như muốn rụng rời Thằng kia tay lái trần thời Đang lách phải lại sang lề trái Đời tui... tay lái nào được như ai Xe xứ gì chạy như bay Tui ngày xưa chỉ lái máy cày  E xít phi quây (exit freeway) trở về đau thao (downtown) Mỗi lần chạy xe là thấy tim đau Mặt xanh, hồn vía bay cao Ngày xưa là đấng anh hào Qua xứ này chỉ còn... tào lao 

Giấc mơ Mỹ

Hình ảnh
(Hát theo bài “Những Đồi Hoa Sim” của NS Dzũng Chinh)  Những người qua đây ai cũng làm lung tung chỉ cầu mong đừng nghèo  Người thì làm nail, người đi chạy xe kéo, người thì ra đứng seo (sales)  Có sức siêng năng thì khuân vác, vui mà được nhiều tiền  Còn già thì luân phiên..., tuần ba bữa mình đi giữ trẻ...  Còn tướng người thấp bé thì nên lái du bờ (uber)  Năm đồng một giờ là tiền thêm cho mấy ngày tăng ca  Ai mà muốn khá đừng than thở sao làm phê quá xá...  ĐK:  Đêm! anh muốn về bên em mà cần lo thêm tiền đành phải ở đến hôm sau  Có sức cày cho hăng máu, giờ mà mình tiêu hao...  Là già không có tiền mua tô cháo  Giấc mộng giàu sang ôi giấc mộng bình an mấy người không tìm về  Mình là nhà quê được qua bên xứ Mỹ đi cày đâu dám chê.  Cắt cỏ, bưng bê đồ cho khách... có tiền là mình làm.  Tiền người nào không ham...  Dù cho đổi nghề như thay áo  Mình cứ làm xông xáo  Ngày sau sẽ sang giàu