Ghi nhớ về trường!

Gởi bọn chúng tôi! Dòng đời bất tận, cuộc sống là khoảng mênh mông, cuốn ta vào những tháng ngày tha hương biền biệt. Quê hương vì thế mà dần đổi thay trong tâm tưởng. Không phải vì ta lơ đễnh, nhưng những hồi ức tuổi thơ năm nào giờ chỉ là những bức ảnh rời rạc, chắp vá trong niềm nhớ. Lạ, ngôi trường xưa – nơi ta từng hờ hững khi cận kề – vẫn hiện lên trọn vẹn, như thể chưa hề rời đi. Những ký ức ngọt ngào chưa bao giờ phai nhạt, sáng rõ đến mức tưởng như ta có thể cân đo, đong đếm từng khoảnh khắc, tưởng như có thể sắp xếp vô vàn mảnh vụn của thời gian một cách ngăn nắp, chỉn chu, không sai lệch. Ở đó, những dãy nhà cũ vẫn uy nghi, tao nhã. Mái ngói già trầm tư, nghiêm nghị, như quan sát mọi trò tinh nghịch của bọn trẻ suốt bao năm. Mỗi lần lỡ làm rơi trái cầu lên hiên mái, nó giữ lại chẳng buông, mặc cho đám chúng tôi xúm xít cố giành lại. Có khi bọn tôi còn bạo gan ném luôn giày, cành cây lên, mong thu hồi “tài sản”, thế mà kết quả vẫn là thất bại ê chề. Trống vang, cả đám bỏ chạy...