Gửi em!!!

SG mùa mưa bão

Anh thích Vũ Thành An không chỉ là những dòng nhạc bất hủ ông để lại cho đời mà còn là những lá thư dấu yêu đầy trắc trở, anh thấy mình trong đó, thấy được mớ hỗn độn của thân xác vô hồn bên những tảng băng tình quá khổ...

Em biết không?!?!

Không thể nói rằng em đến bên anh quá vô tình hay anh được gặp em trong vội vã có chăng là chúng ta đã được duyên phận thu xếp một cách hững hờ quá vậy, vẫn còn bên nhau đấy nhưng làm sao để trọn vẹn, trọn vẹn một tấm ảnh vô hồn em nhỉ?!?




Yêu lắm!

Anh yêu rồi đôi mắt nhung huyền ấy, cặp kính trao gửi những thờ ơ, yêu cả đôi môi làm xuyến xao bao mùa hát vội, ừ thì yêu vậy, chỉ mong được nhìn em cười mỗi khi chạm mặt, được trao gửi về em những gì mà anh có thể tận sức, vậy là đẹp đẹp lắm rồi! 

Là em đấy ngát lòng ta mấy đỗi
Chẳng kiêu kỳ sao lại quá sầu tương
Để dương trần trăm vạn mối tơ vương
Anh vẫn thấy chúng vô thường đến vậy

Uớc mơ và khoa khát trong anh lúc này như muốn vỡ tràn ra khỏi tấm thân nhỏ bé này, khi mỗi ngày trôi qua bên em tựa một năm dài đằng đẵng của nỗi nhớ lẫn trầm tư, anh đang phải sống những tháng ngày xáo trộn cả về thời gian biểu lẫn thói quen thường nhật, anh quen dần với việc trông đợi tin nhắn từ em, đợi những cái like mà em trao gửi dù lắm lúc nó dường như tuyệt vọng, nhưng anh vẫn đợi

Anh sống những ngày đáng sống lắm, được nhìn vào mắt em được ngắm em cười, được rảo bước cùng em bên những bậc tam cấp cũ kỹ hay có lúc là những đoạn đường tấp nập xem cộ nhưng dường như chỉ có hai ta, chỉ hai ta thôi phải không em?!? Anh say nắng em mất rồi

Nét Son

Tụi mình chỉ bén duyên nhau
Mà không thể có buồng cau nợ nần
Số trời định chẳng chung thân
Nên tìm chưa gặp nửa phần của nhau
Chữ tình ráp mộng khít khao
Con tim khập khiễng nỗi đau sẽ dài
Cứ xem như thoáng hương say
Em trao nét thắm, ta vay tiếng lòng.

Càng mộng mị bên em chừng nào anh càng hiểu những ước ao đấy càng khó thực hiện được, em quá kiêu sa em biết không ? em chiếm trọn sự tôn nghiêm e dè trong anh, anh như muốn bất chấp tất cả để được gần em, rồi thì sao nhỉ? Gần em rồi anh không đủ can đảm nói bất cứ thứ gì, anh sợ lắm sợ lắm

Ai mà không ước ao có hạnh phúc viên mãn chứ, anh cũng vậy, anh cũng là một gã thèm khát rong đuổi với yêu đương huống hồ là gặp được em; một cô gái không đến mức nghiêng nước chim sa nhưng sao có sức hút với anh lạ lùng đến vậy, với anh em đẹp nhất đấy em biết không?!? Nhiều nỗi sợ hãi bủa vây anh khi gần em lắm; sợ mình quá mộng tưởng; sợ hoàn cảnh không cho phép; sợ tuổi tác; sợ không đủ sức chăm sóc em.... để rồi mỗi lần tiễn biệt nhau ngồi trên xe anh chỉ biết thở dài nuối tiếc, tiếc nhiều thứ quá, tiếc cho cuộc sống trớ trêu tiếc cho tuổi tác có nhiều khó khăn, nhưng ít ra trong khoảng khung trời này em đã khiến anh biết rung động và thiết tha đến vậy. Anh chọn im lặng

Đi Hoang!

Anh cũng biết rằng mình chẳng thể
cho nhau trọn vẹn
Bởi vì lời hứa hẹn quá mong manh
Biết làm sao khi mộng mãi không thành?
Rồi tất cả sẽ đi vào dĩ vãng
Còn một khoảng . . .
xa xưa,
là kỷ niệm
Dẫu êm đềm hay sóng gió đau thương
Khi hồn em vẫn kín cổng cao tường
Anh thơ thẩn . . .
tìm hoài không thấy ngỏ
Trách làm chi, anh chỉ là chú nhỏ
Đang ngỡ ngàng trước lối nhỏ vào yêu
Hay mộng mơ và cũng thích nuông chìu
Nên duyên kiếp cứ lắm điều phiền muộn
Đời đâu cứ như là mộng tưởng
Mà tháng ngày cứ mãi . . .
đi hoang !

Nếu là 10 năm trước có thể anh đủ tự tin để bước đến bên em nắm lấy tay và nguyện cầu được tận sức chăm sóc dáng ngọc, đâu rồi những tự tin cuồng nhiệt năm nào trong anh nữa chứ, anh không hèn nhát nhưng anh hiểu để yêu em thì những gì anh có thể làm cho em lúc này là cần thiết, anh không thể kéo em về anh, không thể có tư tưởng chiếm hữu em được, không được ích kỷ vậy, em còn tương lai mà em còn thanh xuân nữa đúng không em?!? 

Đếm

Lắm điệu đà bên khoé nhỏ Đôi môi
Vài Mấy sợi tóc mây là ấp ủ
Đong đưa chở Vạn trăng ngà chớm rũ
Ngơ ngẩn về quanh phố Một người qua
Về với ta, pha ấm Một chun trà
Trăm trang sách biết đâu là nguồn cội
Ôi Đôi mắt! thoả bao mùa hát vội
Ngũ cung hờn thôi đánh trật triền miên
Là đếm thôi sao lắm những ưu phiền
Em về đấy trãi bao niềm nhung nhớ
Để trong ta biết yêu là mấy thuở
Ngơ ngẫn nhìn trên phố Vạn người qua

Anh nguyện cầu

Anh ở trong đức tin và sự răn dạy cũng như kính sợ Chúa nên anh không thể làm gì hơn ngoài việc nguyện cầu trên con đường em đi ai dìu lối sẽ yêu thương em chăm sóc em tận lực vậy, xin gửi em những lời yêu những lời thương trên hành trình hạnh phúc em nhé. Anh yêu em mất rồi…

Rộn rã

Yến Anh đón bình minh
Thướt tha tình kiêu hãnh
Tiếng chim lòng Thu cảnh
Muôn say đắm hàng mi

Yến Anh đến rồi đi 
Đâu biết gì cây cỏ 
Bao cánh đồng Thu nhỏ 
Nên thanh vắng hờn than

Yến Anh đến bình an
Đem mấy hàng mong mỏi
Cánh chim cùng Thu dõi 
Cho yêu dấu hoà ca

Yến Anh có cùng ta
Mấy Thu là hứa hẹn
Nửa trăng tình có vẹn 
Thôi thanh vắng hờn than