Màu của Ráng chiều
Em ah! Sài Gòn mùa này đã thêm nắng cho chúng mình chưa nhỉ? Những cơn gió ngang tàng khi chiều về có còn hay hất tung từng cụm lá cây cuối phố? Hay cũng là lắm hớ hênh khi cố níu giữ tà áo nữ sinh trước cổng trường… chừng ấy thôi cũng khiến lòng người xao xuyến mỗi khi có dịp hồi tưởng lại.
Những góc phố cafe mùa này chắc cũng không khác gì mấy, vẫn miệt mài với những cơn gió mịt mù khói bụi mà vẫn chật kín người vui vẻ, kẻ tình tang
Chiều mùa này dài hơn hẳn, những đám mây hồng cũng vắng vẻ hơn để lại những khoảng trống trong không trung cho ánh ráng chiều ngự trị, khoảng trống lòng người cũng vì thế mà thênh thang hơn chăng? “Ở đây không có hoa Mai, không có hoa Đào trang điểm trần ai” Lời bài hát của Nhật Trường lại văng vẳng bên tai… anh đang rảo bước trong lòng một công viên đang ngủ say vì giá lạnh
Khó hình dung được cái khung cảnh nơi đây rất yên tĩnh và thơ mộng đến dường nào. Sự bình yên đến mức có lúc anh ngỡ như mọi thứ đang chựng lại, đến độ tiếng lá rơi cũng ồn ào, xôn xao hẳn… anh không thích lắm tiếng bước chân của chính mình lúc này, nếu cứ tiếp tục đi thì anh lại tiếp tục phá vỡ sự yên bình của tạo hóa. Nhưng anh cũng không muốn dừng lại mà chỉ muốn đi muốn đi mãi để tận hưởng trọn vẹn sự bao la và vàng khắp nơi đây.
Màu của ráng chiều nơi đây cứ tưởng như cô gái xuân thì vậy, đẹp, thướt tha và sắt son thật. Nét dịu dàng của tràng giang ẩm mục có còn chăng?
Hơi gió trong buổi sương hời hợt nắng
Đón đưa chiều vàng thanh vắng muôn miên
Xuân trót mang những hoang vắng im lìm
Trông đợi đến ráng chiều mà tao ngộ
Này là mùa của yêu thương lưng lửng hàng cây bên đường vẫn còn trơ trọi lá mà cái lạnh thì cứ vẫn ngày một khắc nghiệt hơn. Có hôm sương đục cả tứ phía làm cho mọi thứ xung quanh vốn đã yên ắng lại càng mờ ảo huyền bí hơn. Nhưng màu ráng chiều lại kéo về muôn thương nhớ, thấp thoáng trong khoảng mờ đục ấy là hàng mớ hình ảnh mơ tưởng hiện ra khiến lòng người cảm thấy hài lòng đến lạ. Nụ cười và dáng mảnh khảnh của em lại rõ vô chừng, vô chừng quá
Màu ráng chiều em có nhớ? em có quên? em có còn ngắm chiều như dạo đó? Anh chỉ nhớ rằng đó là màu của những tháng ngày bên nhau, những tháng ngày vội vã rong đuổi và chờ mong, anh ước gì mọi thứ nơi này rồi sẽ nồng nàn như đã dấu yêu… từ thuở nào.
Những góc phố cafe mùa này chắc cũng không khác gì mấy, vẫn miệt mài với những cơn gió mịt mù khói bụi mà vẫn chật kín người vui vẻ, kẻ tình tang
Chiều mùa này dài hơn hẳn, những đám mây hồng cũng vắng vẻ hơn để lại những khoảng trống trong không trung cho ánh ráng chiều ngự trị, khoảng trống lòng người cũng vì thế mà thênh thang hơn chăng? “Ở đây không có hoa Mai, không có hoa Đào trang điểm trần ai” Lời bài hát của Nhật Trường lại văng vẳng bên tai… anh đang rảo bước trong lòng một công viên đang ngủ say vì giá lạnh
Khó hình dung được cái khung cảnh nơi đây rất yên tĩnh và thơ mộng đến dường nào. Sự bình yên đến mức có lúc anh ngỡ như mọi thứ đang chựng lại, đến độ tiếng lá rơi cũng ồn ào, xôn xao hẳn… anh không thích lắm tiếng bước chân của chính mình lúc này, nếu cứ tiếp tục đi thì anh lại tiếp tục phá vỡ sự yên bình của tạo hóa. Nhưng anh cũng không muốn dừng lại mà chỉ muốn đi muốn đi mãi để tận hưởng trọn vẹn sự bao la và vàng khắp nơi đây.
Màu của ráng chiều nơi đây cứ tưởng như cô gái xuân thì vậy, đẹp, thướt tha và sắt son thật. Nét dịu dàng của tràng giang ẩm mục có còn chăng?
Hơi gió trong buổi sương hời hợt nắng
Đón đưa chiều vàng thanh vắng muôn miên
Xuân trót mang những hoang vắng im lìm
Trông đợi đến ráng chiều mà tao ngộ
Này là mùa của yêu thương lưng lửng hàng cây bên đường vẫn còn trơ trọi lá mà cái lạnh thì cứ vẫn ngày một khắc nghiệt hơn. Có hôm sương đục cả tứ phía làm cho mọi thứ xung quanh vốn đã yên ắng lại càng mờ ảo huyền bí hơn. Nhưng màu ráng chiều lại kéo về muôn thương nhớ, thấp thoáng trong khoảng mờ đục ấy là hàng mớ hình ảnh mơ tưởng hiện ra khiến lòng người cảm thấy hài lòng đến lạ. Nụ cười và dáng mảnh khảnh của em lại rõ vô chừng, vô chừng quá
Màu ráng chiều em có nhớ? em có quên? em có còn ngắm chiều như dạo đó? Anh chỉ nhớ rằng đó là màu của những tháng ngày bên nhau, những tháng ngày vội vã rong đuổi và chờ mong, anh ước gì mọi thứ nơi này rồi sẽ nồng nàn như đã dấu yêu… từ thuở nào.