Buông!

Chút lay cành trăm ngàn nước vờn hoa
Mù sương khói phủ tan mà vẫn đẹp
Vương đâu đấy một trái lòng bó hẹp
Dẫu hương tàn, lưu thủy mãi vờ trôi

Đã yêu chưa sao tiếc muộn đã rồi?
Lời hữu ý bỏ xuông là không nói
Hãy vô lý thứ tha lời tiếc dỗi
Bước đêm về qua dần với hồn xa.