Hoa dại

Ta đến đây thuở mưa ngừng suối cạn
Nửa hương đời mang kiếp dại, loài hoang
Vẫn âm mang những suy tính mơ màng
Theo con tạo khó, sang cùng năm tháng

Xin mưa hãy... xóa tan ngày nắng hạn
Gió đem về thêm nét rọi hồn xuân
Bởi thân hoa, hương sắc vẫn chưa từng
Ơi cô bé có cưng, đừng bén nhổ.