Khóc đê mê

Bác CHUNG thôi đã... thôi rồi
Cái THÂN tàn tạ, tệ tồi, xót xa
Một thời “giải phóng” người ta
Bây giờ “phỏng zái” thật là đớn đau
Một thời khói lửa thét gào
Bây giờ té đái nhốn nhào, phân bua
Một thời ăn bậy, nói bừa
Bây giờ ăn đập có thừa sớm hôm
Một thời lếu láu, ôm đồm
Bây giờ lí nhí, cúi-khòm-dạ-thưa! 
Đồng Tâm người chết mới vừa 
Cỏ xanh, nhang khói vẫn thừa cho ai
Làm người... bác lỗi hẹn hoài
Súc sanh... thì đã được ngoài năm nhăm