At → Ta

Fort Worth - Tiểu hàn 2021 

Còn nhớ...

Buổi sáng đầu tiên đặt chân lên xứ này.

Đó là mùa mà cái lạnh đã bao phủ khắp nơi, để sắp xếp mọi sự ồn ào vốn có nên lặng lẽ, ngăn nắp hơn.

Mùa của những bức tranh tối giản, mộc mạc, đầy tinh tế. Thật vậy, chỉ có sự khéo léo của tạo hóa mới bôi nhạt được mấy sắc màu chói lóa mà không phải nhận lại bất kỳ sự phẫn nộ hay hờn tủi nào... Từ chiếc lá cho đến cái sừng nai đều hài lòng với những vẻ điểm trang đầy hoang vắng, ẩm mục đó.

Mỗi sáng thức dậy ta đều mong cho nó sớm qua đi. Nhìn những hàng sương mỏng lờn vờn trên mặt hồ, lòng thấy ghen tị mà ngưỡng mộ lắm. Muốn biện bạch cho sự nhút nhát của bản thân thì cũng chẳng làm cho hàng cây, bầy ong... ấm lên được. Cuộc sống cứ quẩn quanh ô kính mà tận hưởng sự cằn cỗi cho qua hết tháng ngày nông nỗi.

Chẳng có cái lạnh nào là vĩnh cửu và cũng chẳng có sự hoang phí nào là muôn miên. Càng sống nhiều thì càng độ lượng, già nua hơn. Ta có thể tha thứ cho sự vô cảm của bản thân, cố tìm cách lôi kéo thanh xuân như những kẻ lầm lỡ, ăn năn. Để rồi những nền nếp tầm thường vốn có ngày mỗi xa rời, trôi lãng hơn. "Nhìn tôi lên cao, nhìn tôi xuống thấp" - đó là câu hát vẫn luôn mãi ám ảnh bản thân trong những ngày đầu chật vật nơi đây.

Rồi Nắng cũng lên...

Ta cởi bỏ cái lớp lông phủ dày đặc để lắng nghe gió xa về. Những xao động trước mắt ngày một nhiều hơn. Nếu có ai đó kể cho ta nghe về mùa Xuân vào lúc này thì đều thừa thãi, ngán ngẩm lắm.

Ta sợ lắm những ngày vui qua mau. Làm sao giữ nổi một ngày vui cho mình trong những xô bồ, hỗn tạp đang lũ lượt kéo về? Ta như muốn đày ải mình sống trong vội vã hơn, cuồng si thêm từng phút một.

Nhưng vòng tay con người là hữu hạn và sự hắt hủi thì cứ mãi vô tận rình rập, bao phủ... Có những chiều lơ đễnh để những cánh chim thoáng qua trong ngơ ngác mà không khỏi hoài mong, nuối tiếc. Tiếc vô ngần...

Cho ta cơn mộng ảo.

Ta muốn làm người chăn cừu để mỗi chiều trở về trong tiếng lục lạc hân hoan, đùa vui với bóng mình trong ánh nắng vàng tinh nghịch - thứ luôn đeo bám ta như một số mệnh của tiền kiếp.

Ta muốn tìm kiếm, thu gom lại lặng lẽ mà chất đầy vào một góc, thiêu đốt hết những tàn dư của úa vàng để sưởi ấm mấy con ong đang lò mò với đôi cánh ướt nhẹp, nặng vã bởi sương - tuyết.

Ta muốn vô vi đời mà ngồi đếm lại mấy sợi tóc bạc đang bề bộn, láng cháng phía cuối phòng, nhuộm đen lại mấy mảnh thời gian mà bấy lâu ta đã từng ngu ngơ bỏ lỡ.

Ta chẳng mong được như một kẻ mẫn tiệp thi thiên thủ, chỉ mong được hạnh ngộ với nhiều sự tâm ý, hữu duyên hơn.

Ta muốn yêu thêm một cô gái ngoài hôn nhân - người cứ phải khiến ta vật vã trong tâm trí và mộng mị mỗi khi đêm về, cô gái của ĐÁNG NHỚ.

#dangnho.com #tapchidangnho