Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chia sẻ

Hoa Kỳ: Một năm sống (Kỳ 2) - Cảm nhận

Hình ảnh
Hoa Kỳ: Một năm sống (Kỳ 1) - Bỡ ngỡ Mùa Đông, cái mùa của sự bỡ ngỡ đầu tiên trong đời mà ta cảm nhận được trong những tháng năm đầu sống tại xứ này. Mùa Đông trong ký ức trước kia của tại hạ chỉ đơn giản là sách-báo và phim-ảnh; mọi thứ hiện lên chỉ là những khung cảnh trắng xóa tuyệt đẹp bên những hàng cây trơ trọi lá, mọi thứ ắt sẽ trở nên hoang vắng và rất dễ làm tổn thương cho những trái tim đơn côi-nhạy cảm. Hay cũng có thể làm rung cảm-xuyến xao cho những tâm hồn đầy ắp sự lãng mạn và nhớ nhung. Mùa của thi ca chăng? Không! không hẳn vậy, mùa Đông nơi đây bắt đầu dạy cho tại hạ biết thế nào là cảm nhận và sự hiểu biết nhiều hơn. Thái độ của lòng người với thiên nhiên cũng trở nên tích cực hơn để rồi nhận ra rằng ta học được thêm nhiều thứ mà người Mỹ đã vô tình dạy cho mình... Có cả ngàn thử để nói nhưng xin được tóm gọn lại với vài ý sau: Về cái lạnh - Mùa Đông sẽ khiến cho nước trong các ống dẫn dưới lòng đất có thể đông cứng và phá vỡ đường ống, vì thế chính quyền sẽ có nhữn

Cái thời AI có thực sự tiện lợi

Hình ảnh
Làm trong cái nghề IT này chúng ta tạo mọi thứ để cuộc sống đơn giản và tiện lợi hơn, từ những dòng code dài lê thê cho đến những nền tảng đồ sộ như Google, Facebook cũng chỉ mong mỏi đến một mục đích duy nhất là đơn giản hóa mọi thứ cho người dùng và giải quyết triệt để được nhiều vấn đề hơn cho khách hàng. Ấy vậy AI lại là một câu chuyện khác Chúng ta cũng phải thừa nhận rằng chỉ vài năm trở lại đây thôi ngành công nghệ phát triển chóng mặt mà nổi trội là công nghệ AI (trí khôn nhân tạo) đã giúp cho cuộc sống con người trở nên tiện lợi và thông tin được truyền tải nhanh chóng-rộng khắp hơn; ví dụ như gMaps gần như là thứ không thể thiếu và Siri, hay những bot Chat Support Center đã giúp giảm tải rất nhiều cho con người cả về nhân lực lẫn tài chính. Nếu trong 2018 Facebook còn sử dụng con người trong phần Support Center của họ thì sang 2019 gần như nó đã bị thay thế toàn bộ bởi hệ thống bot Chat, và câu chuyện của tại hạ cũng bắt đầu từ đó... Một ngày đẹp trời tại hạ sử dụng open grap

Hoa Kỳ: Một năm sống (Kỳ 1) - Bỡ ngỡ

Hình ảnh
Fort Worth - 05/2020 Mỗi buổi sáng ở đây thật lạ, không phải bởi ta thấy mọi thứ chốn này quá mới mẻ hay hiếm hoi mà lạ bởi... trong cảm nhận mơ hồ của lòng người. Thật vậy! ngót nghét cũng trọn năm trên đất này mà cũng chẳng được mấy khi bước chân ra khỏi cửa, cứ ru rú mãi ở trong nhà... chi vậy? Trước nhà có mấy cái cây hạt dẻ mà mấy con thú trong phim Kỷ Băng Hà đòi sống đòi chết để sở hữu nó, thì ở đây nó rụng trắng đường cũng chả có con nào ăn. Mấy con sóc trên cây thì mập "thù lù" ra, cái điệu bộ nó đi còn không nổi nên chắc cũng không tới nỗi đói khát mà bò xuống lượm ba cái hạt "xui xẻo" đó. Quạ thì thỉnh thoảng cũng có một vài con xuống sân mổ mổ nhìn nhìn gì đó trông có vẻ bí hiểm lắm. Nói chung mấy con thú bên này thật hạnh phúc; vì hầu như chúng nó không bị săn bắt bừa bãi và ăn uống no đủ nên những người mới qua như tại hạ nhìn thấy hoảng lắm, bởi lẽ con gì nó cũng bự chảng nhìn khiếp lắm. Thành ra nhiều khi về Việt Nam cũng chẳng dám kể cho người thân

Thằng hèn!

Hình ảnh
Khi còn sống tại VN tại hạ cũng như rất đông người Việt từng bị ám ảnh bởi: - Tiền bạc và sự giàu có - Danh tiếng và sự sang trọng - Đẳng cấp và lời khen của mọi người .... Và rồi còn bị ám ảnh bởi rất nhiều thứ khác như "tài giỏi", "thông thái", "trãi đời".... nhiều thứ đó nó kết đúc thành con người, thành cuộc sống hay nói đúng hơn là sự nghiệp và nhân cách của chính mình. Qua này rồi thì vẫn còn ám ảnh mấy cái "hồng trần" đó! bỏ sao được... Bởi không có tiền thì không có thánh thiện, chân lý hay đúng đắn gì cả... Một đứa trẻ khát sữa sẽ khóc la để mong kiếm tìm-thỏa mãn cái nhu cầu rất bản năng đó; thì khi rủng rỉnh vài ba đồng trong túi có thể mình sẽ nghĩ tiền không quan trọng bằng nhân cách. NHƯNG: Cứ thử đói vài ba hôm xem, coi cái bao tử lê lếch thở và cái đạo mạo-sĩ diện cái nào hơn? Cứ cận kề chết cho

Đòi nợ

Hình ảnh
Yêu thương gửi lại Tết tặng dao phai Luyện hạ thủ bài Quyết tâm đòi nợ Ngân hàng là chợ Mấy mợ thiếu dai Cẩn thận trong ngoài Kẻo không toàn mạng

Sống cho người khác

Hình ảnh
Ở VN có nhiều người cả đời chưa biết trời tuyết là gì, họ cũng chưa biết về Chúa là thế nào nhưng họ có thể kể, thậm chí là viết cả ra sách về Giáng Sinh như những người tường tận và từng trải… Nên cũng không lạ gì khi đâu đâu cũng có nhiều người hay dạy người khác cách sống mặc dù họ chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh hay cảm nhận về suy nghĩ của người khác. Bởi lẽ tính kêu căng mà con người cho rằng mình quyền phán xét thế sự, sự tự phụ luôn mách bảo rằng ta là duy nhất là ánh sáng và đúng đắn… “Văn hóa trề môi” gần như là một thói quen vô thức khi được nghe nói hoặc kể lể về một ai đó mà thực tế thì ngay cả bản thân mình cũng khó tránh khỏi, chỉ có thể nhắc nhở bản thân ghi khắc mà tiết chế lại mỗi khi phấn chấn một vấn đề nào đó quá mức… Giáng Sinh, nhiều đứa học trò cũ hỏi rằng qua Mỹ giờ thầy làm gì? có ổn không? KHÔNG. Qua này cũng nửa chừng Xuân rồi, điều có thể bắt đầu là cứ làm thuê làm mướn trước cái đã, rồi cố gắng thì sẽ có cuộc sống đỡ vất vả hơn… Nước Mỹ đâu có dọn s

Cái nghèo

Hình ảnh
Cái Nghèo! Tiền tệ là lẽ sống và chân lý của cuộc sống này? Tiền vốn rất tệ, tệ đến mức thê thảm nếu không có tiền. Tiền bạc là máu... Tiền vốn rất bạc, nếu không có nó con người sẽ bạc nhược đến bơ phờ, lắm khi cũng vì tiền mà tình cảm bạc bẽo, bạc tình bạc nghĩa lắm lắm... Giàu! có quyền tự hào khoe về tài sản và thành tựu của con cái Giàu! thì sẽ yêu thích sự sung túc và nhộn nhịp hơn Giàu! làm con người ta có đủ mọi điều kiện để thông minh và làm được nhiều việc hơn, có thể tạo hàng ngàn công việc cho người khác... Nghèo thì trái ngược hẳn, không có quyền tự hào về chính mình vì rõ ràng là không có bất cứ gì để khoe cả, có chăng là thất bại, bế tắc và cô độc, Nghèo thường xuyên tìm kiếm đến sự yên tĩnh để suy tư về một cuộc sống ảm đạm, vô định... không thể làm gì hơn ngoài việc suy nghĩ về những miếng ăn, món nợ trước mắt, không có chỗ cho sự thông minh và cần cù hiện hữu... Nghèo thì hận cái nghèo Cái nghèo lấy đi những cơ hội học tập của những kẻ không đủ tiền theo

Các từ nên thay đổi

Hình ảnh
Thay vì dùng  liên hệ  thì nên dùng là  liên lạc . Đây là cách dùng từ sai của nhiều người Việt, khi viết bài nên tránh các từ hung hăng, một số ngôn từ VN rất hay thể hiện bản chất khát máu và quê mùa. Qua năm tháng nhiều người cố tìm cách thay đổi ngôn ngữ thanh bay vốn có của tiếng Việt để đổi thành thứ ngôn ngữ tuyên truyền, nhồi nhét tư tưởng giết chóc như: bắt buộc, đấu tranh, chiến đấu, quan hệ, chụp ảnh tự sướng.... Trong bài hát dạy cho trẻ con họ cũng chất chứa thù hận và khát máu như:  giết Tây hơn trăm thằng, Xây xác quân thù, Quả pháo ơi sao mà yêu như đứa trẻ... Trẻ con vốn là những tờ giấy trắng và cần được nuôi dưỡng trong sự hồn nhiên và tích cực thì cớ gì lại phải đưa những tư tưởng "giết người là cần thiết" vào đầu trẻ? Đó thực sự là những điều không tốt, vì thế là những người có học thức và sáng suốt bạn nên chú ý rõ từng câu chữ của mình để tránh bị biến đổi theo lối văn phong lụn bại đó. Chính quyền nói: "Giải phóng mặt bằng"  thay vì nói :  &

Quốc phục, ai giữ cho ai?

Hình ảnh
Từng ngây ngất trong nét đẹp dịu dàng của tà Áo Dài quyến rũ nhà thơ Nguyên Sa phải thốt lên rằng: “Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông” Trong bài thơ này người thầy nghệ sỹ đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần chỉ mỗi câu “Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng” đủ để thấy những tình cảm trân quý mà tác giả dành cho nét đẹp vô hồn đó là bất tận. Hình ảnh Áo Dài xưa Từ những dòng thơ ấy! cái đẹp tà Áo Dài lại một lần nữa làm say lòng người nhạc sĩ nổi tiếng Ngô Thụy Miên - bằng chứng là ông đã ngồi xuống chắp bút viết lên bài nhạc quý giá cho đời mà mãi nhiều thế hệ về sau vẫn say sưa trong dòng melody và ý thơ đầy tinh tế đó. Hay có dịp ngồi ngắm nhìn lại những bức ảnh/thước phim của những tà Áo Dài xưa khiến tôi có được phần nào hiểu về cảm xúc của những người nghệ sỹ tài hoa thuở đó, Ôi! sự rung cảm trong dấu yêu và tự hào về nét đẹp Á Đông nói chung hay Quốc phục Việt Nam nói riêng cứ dồn dập và thăng hoa đến điên dại. Ngô Thanh Vân trong trang phục đến tởm

Thực trạng công việc IT tại Việt Nam và những giấc mơ còn dang dỡ

Hình ảnh
Chào qúy vị! Hôm nay tại hạ viết bài này không ngoài mục đích giúp các bạn trẻ có cái nhìn bao quát về thực trạng ngành CNTT VN, khuyến cáo các bạn những thái độ cần thiết khi vào nghề cũng như qua đó là sẽ kể cho các bạn nghe về những trải nghiệm thực tế của bản thân… những thăng hoa cũng như thăng trầm mà không phải lúc nào ngành IT cũng tươi sáng như một số người đang lầm tưởng. Cũng xin lưu ý rằng đây là bài viết chia sẻ trên quan điểm cá nhân nên nó không phải là tiếng nói chung hay luôn luôn đúng như vậy, bởi lẽ mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh là vậy! Trước khi đi vào chi tiết từng hạng mục cũng xin tóm lượt với bạn về những trải nghiệm thực tế của tại hạ trong ngành như sau: tại hạ đến với nghề không phải là sự ngẫu nhiên hay phước phần gì cả mà nó thực sự là nỗi đam mê mãnh liệt thuở bắt đầu mơ hồ về Window 3.11 với những đĩa mềm 1.4Mb huyền thoại, rồi đến lúc lạ lẫm trước Internet Explorer trên nền Win 95 rạng rỡ, sau cùng là thời đại Dial-up Internet access đầy vật vã nh

Sự phân hóa và chủ nghĩa dân tộc

Hình ảnh
Dạo trước tại hạ cũng có nhiều thắc mắc giống như những đứa học trò mình hay hỏi “Mỹ nó ra sao thầy?” Hay là “Bên đó người ta sống khác mình thế nào”. Khi mà sống đủ để cảm nhận thì xin trả lời với quý vị rằng, theo quan điểm cá nhân tại hạ có rất nhiều sự khác biệt từ vật chất cho đến thái độ, tính cách cũng như cách mà người ta suy nghĩ về tương lai cho nước Mỹ nói chung và cộng đồng nói riêng. Nhưng những thứ khác biệt thú vị và đáng nói nhất đó chính là SỰ PHÂN HOÁ và CHỦ NGHĨA DÂN TỘC quý vị ah, đó là những thứ rất riêng và là giá trị của nước Mỹ. Và bạn nên hiểu rằng sự phân hoá là nói về công dân Mỹ còn chủ nghĩa dân tộc là nói về một cộng đồng nào đó đang hiện hữu trên đất Mỹ. SỰ PHÂN HOÁ ở Mỹ khá thú vị vì mình sẽ thấy hình như đó là một đất nước không đoàn kết. Đâu đâu cũng thấy người này kiện tụng thưa gửi người kia, không ông này đăng đàn chửi bới ông nọ thì cũng khinh miệt và kỳ thị nhau, thậm chí người ta bắn giết nhau để thể hiện cái tôi hay chỉ đơn giản là bảo vệ mộ

Hành trình mông má cô em 78

Hình ảnh
Mấy tháng ròng cứ nghía ngoái tìm kiếm mấy em xe nguyên thủy đời 75-81 cuối cùng cũng có được em 78 trong tay. Cơ mà hành trình tìm em nó cũng vất vả ko ít chứ. Nhớ có lần thấy con xe đẹp quá chạy vô nhà hỏi thì người ta khoác tay ko bán với vẻ bực bội ra mặt, chịu thôi! mê thôi mà, rồi cũng có lần mừng húm khi nghe tin có người rao bán vội vã chạy ra xe thì lại ko vừa ý... vậy đấy cứ lê la vậy mà cả nửa năm chứ đâu ít  Mấy dứa em thì cùng tìm giúp mà đâu phải lúc nào em út nó cũng rảnh đâu chứ, ấy vậy mà trời xui đất khiến thế nào tự đâu có tin có chiêc 78 này , thế là 2 anh em lặn lội  mưa gió chạy lên Bến Xe Miền Đông săn chú em nó.  Bình thường thì không sao ấy vậy mà tới khi mình cần chuyện cái mấy bác đào đường chèn nhẹt ra đó,  giữa cái đất Sài Gòn này mà phải đẩy xe cả chục phút mới đi được vài chục bước chân. Cái cảm giác mua được xe nó sướng lắm quí vị ah. Trên đường về ko dám chạy gần xe khác tại... "sợ trầy" cũng chả dám cho thằng e đậu xe gần nữa c