Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Kỷ niệm

Lá thư mùa Thu!

Hình ảnh
Ráng chiều!!! Ráng chiều mùa này không còn là những vệt tím, dãy cam đan xen vào nhau nữa! Cũng hiếm khi là mấy tảng mây ngơ ngác, lững thững, vô vi ngày nào…  Tiếng còi tàu vọng vang giữa chập chờn, yên ắng đã không còn khiến con người ta hãi hùng, phẫn nộ như trước nữa! Lũ kiến vẫn đang cuống cuồng lạc lối nhau bởi mấy tấm màn sương rét mướt đương đoạ đày, ghì chặt lên mấy bước chân nhỏ bé thất thần, tội nghiệp… Mà em ơi, Thu về… mấy dấu cô liêu?! Con phố nơi anh sống đẹp vô ngần, láng nháng những căn nhà thưa thớt trầm mình dưới dãy đồi xanh um mà bịt bùng trong tầm mắt. Xa xa là mấy nhánh sông chợt rạng ngời và óng ánh đến say lòng.  Sông xứ này sao lắm kiêu sa và trập trùng quá đỗi? Tưởng chừng như sự ơ thờ của lồng lộng chỉ có ở lòng người đang khắc khoải bởi chia phôi chất chồng lên năm tháng… thì mấy khúc sông dài ngoằn mà móp méo nơi đây cũng có khác gì mấy! Thỉnh thoảng có mấy con ong rừng lò mò với đôi cánh ướt nhẹp bởi sương-tuyết làm xao động những lặng lẽ vốn dĩ đã ngăn n

Thu sầu!

Hình ảnh
Em,  Ngót nghét ba năm xứ này rồi, thời gian vèo cái tưởng như suôn sẻ mọi điều thì lại có quá nhiều thứ đáng lo nghĩ. Nếu biết mọi sự đầy khó khăn thế này có lẽ anh không đủ can đảm để đến đây.  Nhớ em, mà cũng chưa từng một lần được ẵm thằng con, vậy thì mọi thứ dẫu đủ đầy, thừa mứa nơi đây cũng có ý nghĩa gì? Cuộc sống nơi này như vật vờ cho qua hết tháng ngày mong mỏi, lê thê, vô vị quá.  Anh chỉ biết cặm cụi làm, đọc và viết làm xàm nhiều thứ để đừng có khoảng trống nào cho suy nghĩ, muộn phiền hiện hữu. Càng cố bao nhiêu càng khiến những toan tính, lo âu vây ráp mình bấy nhiêu. Mệt mỏi thật!  Hai vợ chồng mình cũng ít nói chuyện hẳn, dường như mọi lúc gọi về thì thời gian tương tác đều dành hết cho thằng con, có chăng chỉ là vài ba cái nhìn chóng vánh, tư lự mà thôi. Vui đó thôi, để khi tắt điện thoại rồi nhiều suy nghĩ bâng quơ dồn dập kéo về.  Anh cũng không còn tâm trí thơ thẫn trau chuốt câu chữ như mọi khi, sự hốc hác cằn cỗi đang hiện diện vây bủa quanh đây. Bao khát khao,

At → Ta

Hình ảnh
Fort Worth - Tiểu hàn 2021  Còn nhớ... Buổi sáng đầu tiên đặt chân lên xứ này. Đó là mùa mà cái lạnh đã bao phủ khắp nơi, để sắp xếp mọi sự ồn ào vốn có nên lặng lẽ, ngăn nắp hơn. Mùa của những bức tranh tối giản, mộc mạc, đầy tinh tế. Thật vậy, chỉ có sự khéo léo của tạo hóa mới bôi nhạt được mấy sắc màu chói lóa mà không phải nhận lại bất kỳ sự phẫn nộ hay hờn tủi nào... Từ chiếc lá cho đến cái sừng nai đều hài lòng với những vẻ điểm trang đầy hoang vắng, ẩm mục đó. Mỗi sáng thức dậy ta đều mong cho nó sớm qua đi. Nhìn những hàng sương mỏng lờn vờn trên mặt hồ, lòng thấy ghen tị mà ngưỡng mộ lắm. Muốn biện bạch cho sự nhút nhát của bản thân thì cũng chẳng làm cho hàng cây, bầy ong... ấm lên được. Cuộc sống cứ quẩn quanh ô kính mà tận hưởng sự cằn cỗi cho qua hết tháng ngày nông nỗi. Chẳng có cái lạnh nào là vĩnh cửu và cũng chẳng có sự hoang phí nào là muôn miên. Càng sống nhiều thì càng độ lượng, già nua hơn. Ta có thể tha thứ cho sự vô cảm của bản thân, cố tìm cách lôi kéo thanh xu

Tháo giày!

Hình ảnh
Từ ngày tháo bỏ đôi giày Là thôi cái nghiệp miệt mài IT Vui buồn xứ Mỹ có gì? Đôi dòng thăm hỏi... quý thì có hơn! Ờ thì!... thầy cũng “xanh nhờn” Nhờ dịch cô vít biết hờn thế gian Về nhà buông lụa thả màn Ra đường “bao bọc” như nàng Ninja (ninja lead) Dòng đời rồi cũng trôi xa Thời gian đóng cửa, bước qua kiếp người Nụ cười còn giữ trên môi Xem như tồn tại... có thời hơn không?! Tiếc cho mộng cá hoá rồng Mảnh đời vụn vỡ ngửa lòng trắng tay Quẩn quanh dưới đáy vũ đài Bơi dòng nước ngược miệt mài tuổi xanh Chữ “Danh” bèo bọt đã đành Chữ “Tài” chắp nối được nhành cây khô Một đời vay mượn chữ “Vô” Vô năng, vô phúc, vô.... hồ chí minh (không tiền) Ủi an lời nhắn nghĩa tình! Đường mây trao gửi... quý mình nhớ ta Xin mượn hoa Sứ ướp trà Mong ngày nắng đẹp đậm đà hàn huyên Mùa Thu - 07/10/2020

Nét chữ

Hình ảnh
Những lần nghe bài "Thư của Lính" có đoạn "mượn balo làm bàn nên nét chữ không ngay" thật.... khiến mình cảm thấy bản thân vội vã và hờ hững quá trong thế giới hiện đại này. Đã bao lâu rồi ta chưa cầm lại ngọn bút? trong khi đang sống trong một thế giới đủ đầy những phương tiện viết-vẽ như vậy? Có lẽ chỉ là ta ơ thờ quá với những thứ vốn mộc mạc trong cuộc sống trưởng thành này?! Một cuộc sống được bao phủ bởi email, facebook và bàn phím... Nên, có dịp chỉ biết tự rèn thư pháp rồi chỉn chu lại nét viết; cũng như ghi chép ra nhiều thứ để hy vọng rằng mình còn giữ được chút nào hay chút nấy những gì gọi là kỷ niệm-đơn sơ này, nhất là trong một cuộc sống nơi xứ người rất dễ khiến mình xao lãng hồn Việt lắm. Tự nhủ!

Hành trình mông má cô em 78

Hình ảnh
Mấy tháng ròng cứ nghía ngoái tìm kiếm mấy em xe nguyên thủy đời 75-81 cuối cùng cũng có được em 78 trong tay. Cơ mà hành trình tìm em nó cũng vất vả ko ít chứ. Nhớ có lần thấy con xe đẹp quá chạy vô nhà hỏi thì người ta khoác tay ko bán với vẻ bực bội ra mặt, chịu thôi! mê thôi mà, rồi cũng có lần mừng húm khi nghe tin có người rao bán vội vã chạy ra xe thì lại ko vừa ý... vậy đấy cứ lê la vậy mà cả nửa năm chứ đâu ít  Mấy dứa em thì cùng tìm giúp mà đâu phải lúc nào em út nó cũng rảnh đâu chứ, ấy vậy mà trời xui đất khiến thế nào tự đâu có tin có chiêc 78 này , thế là 2 anh em lặn lội  mưa gió chạy lên Bến Xe Miền Đông săn chú em nó.  Bình thường thì không sao ấy vậy mà tới khi mình cần chuyện cái mấy bác đào đường chèn nhẹt ra đó,  giữa cái đất Sài Gòn này mà phải đẩy xe cả chục phút mới đi được vài chục bước chân. Cái cảm giác mua được xe nó sướng lắm quí vị ah. Trên đường về ko dám chạy gần xe khác tại... "sợ trầy" cũng chả dám cho thằng e đậu xe gần nữa c

Độ con SH theo phong cách sport

Hình ảnh
Mới độ con xe sau 2 ngày cuối tuần vất vả...

Doanh Nhân Phạm Nguyễn Bảo Nguyên – Giám đốc công ty GC com

Hình ảnh
Doanh Nhân  Phạm Nguyễn Bảo Nguyên  – Giám đốc công ty GC com Tài Năng Trẻ Của Đất Gò Công “ Xây Dựng Thương Hiệu Bằng Uy Tín Và Chất Lượng Sản Phẩm ” Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Gò Công – cái nôi của cuộc khởi nghĩa do Bình Tây Đại nguyên sối Trương Định khởi xướng, nên Anh luôn bị thôi thúc bởi lòng yêu quê hương, đất Nước, đặt biệt là niềm tự hào dân tộc. Trong tình hình xã hội năng động ngày nay, nhu cầu tìm kiếm một công cụ tin học hỗ trợ đắc lực cho các hoạt động thường nhật, tích hợp nhiều tính năng độc đáo như một phương tiện đưa mọi người xích lại gần nhau hơn trong một thế giới hài hồ đầy màu sắc là một nhu cầu hết sức thiết thực, một bộ phận không nhỏ người dân đã xem chiếc máy tính như một thực thể sống động trong ngôi nhà của họ, đôi khi chiếc máy còn là người sẻ chia những vui, buồn, hờn, giận thường gặp trong cuộc sống… Cũng giống như các loại máy móc khác, những sự cố thường gặp trên máy tính gây rắc rối không ít cho người sử dụng cũng như nhữn

Chùm ảnh ngẫu hứng

Hình ảnh
Đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí Chữ Tâm độc tự thế mà hay Thành bạn hay không bởi chữ này Ôi nhân sinh thiết tha mà gần gũi Nào cuộc đời là giấc mộng phù du Cánh chim hoang nặng vã dưới sương mù Đâu một cõi thiên thu về dĩ vãng?

Hành trình đánh cá trên đảo

Hình ảnh
Ðánh bắt hải sản ở Vàm Láng, Tân Thành... là một nghề truyền thống, có lịch sử lâu đời, đến nay vẫn còn tồn tại nhiều cách thức đánh bắt thủ công cổ truyền như: nghề câu mực, câu cá song; nghề chã, nghề chài; nghề đào sái sùng; nghề đánh cá đèn v.v.. trong đó hình thức đánh đăng; đóng đáy cũng rất được ưa chuộng. Theo chân đoàn đánh cá tôi với hành trang chỉ là vài ba bộ đồ như những gì anh em đi biển khác thường chuẩn bị cho mình trước lúc ra khơi, đơn giản thế là vì ghe thuyền rất chật chội hơn nữa ra biển thì chẳng ai lại quan trọng cái việc "chải chuốt" cho mình cả. Tôi cũng không quên trang bị cho mình bộ áo mưa bó sát người thứ mà người đi biển chuộng hơn là áo lạnh, quần jean... Ly cafe đang uống còn dang dở thì xe chở hàng đã đến, anh em chúng tôi nhanh chóng chuyển hàng lên xe để chở xuống cảng cho kịp con nước. Cuộc hành trình bắt đầu với việc chuẩn bị những thứ tối thiểu như, gạo, muối, xăng dầu và nước đá.... Xe ghé sang hãng nước đá Gò Công, đây cũng ch

Xa rồi Bảo ơi….!!! (Thư của Thu Huyền từ Canada viết cho tôi)

Hình ảnh
Sài Gòn đã bước vào mùa mưa, tự dưng tôi lại thấy nhớ đến….Bảo…! Tôi gặp Bảo thật tình cờ ! … Bảo nhớ không, hồi đó tôi mang cặp mắt kiếng dày cộp đến… 4 đi ốp, Bảo gọi tôi là….Cú Mèo… . Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao Bảo gọi tôi như thế, nhưng tôi thích cái tên… Cú Mèo mà Bảo đặt cho tôi !. Có lẽ lúc đó trông tôi cũng giống…Cú Mèo thật !. Lâu rồi tôi không được gặp Bảo, Bảo biết không ? Nhờ Bảo mà tôi cũng học thêm được nhiều điều từ cuộc sống đấy !. Tôi sinh trước Bảo… 3 tháng nhưng trông Bảo có vẻ… già dặn hơn tôi nhiều, Bảo nhỉ ? Bảo có nhớ cái hôm đầu tiên tôi đi nhận làm… gia sư không ? (tôi nhớ lần đó Bảo đưa tôi đi mà ). Hôm đó thật là vui Bảo nhỉ ?(tôi thấy Bảo cũng vui ). Thế rồi….lần đầu tiên tôi nhận được tháng lương do chính sức lao động của mình làm ra….tôi…tôi… đã khóc rất nhiều ! (Bảo biết vì sao rồi đó !). Thật sự… lúc đó tôi buồn lắm Bảo ơi !. Tôi vẫn nhớ Bảo nói với tôi rằng “cuộc sống là thế đấy !”. Bảo cũng ngạc nhiên vì sự yếu đuối của tôi phả